Khi chúng ta ngủ
thì Trung Quốc chuẩn bị chiến tranh
Tác giả: WC
Người dịch: Đan
Thanh
Khi Trung Quốc
cài số chuẩn bị chiến tranh thì Tổng thống Obama tập trung vào việc tạo điều kiện
cho nhiều người Trung Quốc sang Mỹ du lịch hơn để ngăn chặn suy thoái – hai
quan điểm này có gì sai?
Khi Trung Quốc củng
cố khái niệm “trỗi dậy hòa bình” của họ, người ta lấy làm lạ.
Trung Quốc có
quan hệ tranh chấp với tất cả 14 quốc gia có chung đường biên giới với họ cũng
như những quốc gia không chung biên giới. Nếu có thể tin được đảng cộng sản,
thì Trung Quốc là đất nước của hòa bình và hài hòa.
Tuy nhiên, nếu điều đó đúng thì tại sao lại có tất cả những vụ nâng cấp vũ khí? Và nếu vũ khí được sử dụng với mục đích ngăn ngừa, thì tại sao lại có những vụ huyên náo trên mạng do Hồ Cẩm Đào, Chủ tịch Trung Quốc kiêm lãnh đạo Đảng Cộng sản gây ra?
Tuy nhiên, nếu điều đó đúng thì tại sao lại có tất cả những vụ nâng cấp vũ khí? Và nếu vũ khí được sử dụng với mục đích ngăn ngừa, thì tại sao lại có những vụ huyên náo trên mạng do Hồ Cẩm Đào, Chủ tịch Trung Quốc kiêm lãnh đạo Đảng Cộng sản gây ra?
Vấn đề mấu chốt
là, khi Tổng thống Obama ve vãn du khách Trung Quốc, còn các trường đại học của
chúng ta (Mỹ) ve vãn con cái của họ, thì những người cộng sản đang gài số cho một
cuộc chiến tranh. Rất nhiều người, cộng với rất ít nguồn lực, tạo nên một hỗn hợp
chất độc mà sẽ buộc Trung Quốc phải rơi vào một trạng thái đối đầu nào đó. Đó gần
như là một kết luận đã được biết trước.
Trung Quốc ôn
hòa ư?
Không may cho
Trung Quốc là họ chia sẻ biên giới với 14 nước khác nhau, trong đó rất nhiều nước
đều sợ sự trỗi dậy của Trung Quốc. Tranh chấp từ việc đòi chủ quyền trên Biển
Đông (nguyên văn: South China Sea – biển Hoa Nam) cho tới những hòn đảo ở ngoài
khơi Nhật Bản.
Bên cạnh các vấn
đề đó, còn có nỗi tức giận về việc Trung Quốc xây đập ngăn nguồn nước chảy vào
nhiều quốc gia. Vấn đề mà người ta nên hỏi là liệu Trung Quốc có đang tự đào hố
chôn mình – một cái hố mà họ không thể thoát ra một cách có khôn ngoan
Trung Quốc luôn
cảm thấy nhục nhã vì quá khứ cận đại của họ. Theo họ, các thế lực ngoại xâm đã
đẩy quần chúng nhân dân vào nghiện ngập (thuốc phiện). Họ nói đến những hiệp ước
bất bình đẳng, mà “thiên tử” – như cách người Trung Quốc gọi vua của họ – không
thể ưng thuận.
Họ từng bị gọi
là ông già ốm yếu của châu Á.
Nhưng bây giờ mọi
sự đã thay đổi. Đầu tư và các quỹ nước ngoài đã mang lại xung lực cho quá trình
tăng trưởng vô cùng mạnh mẽ và một sự tôn trọng mới.
Việc này tương tự
như chuyện một thằng bé gầy nhẳng vốn luôn bị trêu chọc ở lớp thể dục bỗng lớn
vọt lên sau một mùa hè. Có lẽ nó đã dùng một số steroid tốt cho tiêu hóa nào đó
để được cải thiện về hình thể, chỉ để trông khá hơn.
Đứa bé, nuôi
trong lòng nhiều năm thù hận, khoe vóc dáng mới ngay bằng việc cưỡi chiếc Nova
74 của nó lượn phố khắp nơi.
Đối với phần lớn
người trong thị trấn, nó vẫn cứ là thằng bé gầy giơ xương kia – nhưng bây giờ
nó nguy hiểm hơn. Nguy hiểm không phải vì cân nặng của nó, mà vì những điều mà
nó nghĩ là nó cần phải làm để chứng tỏ mình.
Bởi vì, như tục
ngữ Trung Quốc có nói, “Móng tay mà dựng lên thì phải giũa phẳng đi”, tất cả những
gì mà những kẻ bắt nạt nó khi xưa tin tưởng, bây giờ sẽ phải bị xem xét lại.
“Họ sẽ thử nó
hay họ sẽ rút lui?”
Đó là câu hỏi
xưa như trái đất. Như tất cả những thằng bé hư ở trường đều biết, nếu nói thật
rồi thì một ngày nào đó anh sẽ phải làm thật.
Hãy nhìn nước Mỹ
vào cuối thập niên 60. Người Trung Hoa bây giờ đang dọn mình chuẩn bị cho chiến
tranh, như một bài báo trong tờ “cơ quan ngôn luận” của đảng cộng sản, Global
Times (tức là Hoàn Cầu Thời báo – ND) đang là ví dụ rất tốt:
“Trung Quốc,
tập trung vào phát triển và hài hòa trong nước, đã cực kỳ nhân từ rồi… Chúng ta
không nên bỏ phí cơ hội tiến hành một số cuộc chiến quy mô cực nhỏ có khả năng
ngăn chặn, không để những kẻ khiêu khích đi xa hơn… có thể là một nơi lý tưởng
để trừng phạt chúng… Tôi tin việc tập trận và xâm phạm lãnh thổ không ngừng (của
chúng) đem đến những lý do không thể tốt hơn để Trung Quốc phản công… Lý trí và
kiềm chế sẽ luôn hướng dẫn chúng ta trong vấn đề này. Chúng ta nên chuẩn bị kỹ
lưỡng cho một trận chiến quy mô nhỏ, trong khi để bên kia phải lựa chọn hoặc
chiến tranh hoặc hòa bình”.
Các vấn đề
biên giới
Một vấn đề lớn
là Trung Quốc đang làm cho một số đáng kể láng giềng của họ căm ghét họ. Các rắc
rối mà họ có với Nhật Bản, Việt Nam
và Philippines
là một số trong những tranh chấp thể hiện rõ nhất, chưa kể với Đài Loan. Và rồi
với Ấn Độ, một nước mà họ từng gây chiến cách đây 50 năm.
Nội dung tranh
chấp rất khác nhau, nhưng trung tâm của các cuộc tranh chấp vẫn là vấn đề căn bản:
“Chúng ta có tin được Trung Quốc không?”. Và dựa vào phản ứng của những nước tiếp
giáp với Trung Quốc, có thể thấy câu trả lời là: “Không, chúng ta không tin”.
Vấn đề đã trở
nên nghiêm trọng đến mức bây giờ không chỉ một nước đề nghị được Mỹ hỗ trợ về
quân sự.
Vấn đề cốt lõi,
bên cạnh những ngôn từ ngày càng diều hâu của Trung Quốc, là tốc độ gia tăng
quân sự của họ. Trung Quốc sử dụng một mớ thực sự hổ lốn “công nghệ ăn cắp từ Mỹ”.
Các vùng biển bao quanh Trung Quốc giờ đây lố nhố tàu ngầm trang bị những phát
minh mới nhất “vay mượn” từ quốc gia khác.
Có lẽ như thế
chưa đủ, ông già ốm yếu của phương Đông lại còn kiếm cho mình một chiếc
“ba-toong” mới, tức là một tàu sân bay (hàng không mẫu hạm). Đó thật sự là một
di vật của thời chiến tranh lạnh, được làm mới lại, được mua liều như đánh bạc,
và được trang bị thêm nhiều bộ phận mới để trở thành công cụ chiến tranh.
Bầu trời cũng
không an toàn, hoặc ít nhất là người ta đã nói như thế, khi mà Trung Quốc đã
phát triển một máy bay tàng hình, nhái hàng Mỹ, và cả trực thăng nữa. Với tất cả
những thứ đó, không có gì đáng ngạc nhiên lắm khi các nước láng giềng đều sợ sự
trỗi dậy của Trung Quốc.
Liệu có phải tất
cả những cỗ máy mang tính hủy diệt đó là cần thiết để hỗ trợ cho sự trỗi dậy “hòa
bình” của Trung Quốc, như Trung Quốc nói, hay không?
“Đầu tiên,
Trung Quốc đi theo con đường phát triển hòa bình, không giống như một số nước
phương Tây đã trở thành siêu cường thế giới thông qua bành trướng về quân sự.
Chiến tranh không còn là gam chủ đạo của thời đại nữa. Ngược lại, Trung Quốc đã
nhanh chóng tăng cường sức mạnh tổng hợp của quốc gia cũng như vị thế quốc tế của
họ, bằng việc tuân thủ nguyên tắc phát triển hòa bình”.
Trung Hoa – một
khi đã là nước hiếu chiến, thì sẽ luôn là nước hiếu chiến
Mặc dù nói rằng
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đang trải qua giai đoạn “trỗi dậy hòa bình” là cách
nói phổ biến và đúng đắn về mặt sử dụng ngôn từ chính trị, nhưng lịch sử của nước
này thì cho thấy một câu chuyện khác hẳn.
Suốt hơn 2500
năm, Trung Quốc trải qua hai thiên niên kỷ chiến tranh, và chỉ có hòa bình
trong khoảng 500 năm – quả thật là xã hội hài hòa.
Và mọi chuyện dường
như không khá lên. Bạo lực mà bản thân dân Trung Hoa nhằm vào nhau là nguyên
nhân làm cho nhiều người chết hơn tổng số người chết trong hai cuộc thế chiến.
Đóng một vai trò quan trọng trong việc này là bàn tay của cái chế độ mà giờ vẫn
đang cai trị Trung Quốc.
Với tất cả những
lời Trung Quốc nói về hòa bình và hòa hợp, người ta phải thắc mắc.
Một vấn đề khác
đẩy Trung Quốc vào một kết cục kinh khủng là chuyện tài nguyên, hay xuất phát từ
đó là chuyện thiếu tài nguyên.
Chiếm 20% dân số
thế giới và không đầy 10% quỹ đất nông nghiệp của trái đất, hầu hết đã bị biến
thành đầm lầy độc hại, Trung Quốc đang cần nhiều tài nguyên hơn nữa. Họ không
thể sản xuất đủ ngũ cốc, dầu, để đáp ứng nhu cầu của mình.
Và cũng giống
như mọi nhà độc tài khác, những người cộng sản Trung Quốc rất sợ các cuộc nổi dậy.
Đám đông đang la ó đòi tiếp cận với những thứ mà Trung Quốc không sở hữu một
mình.
Khi thời đẹp đẽ
đã suy và những cái bụng đói bắt đầu rên rỉ đòi ăn, người Trung Quốc buộc lòng
phải hướng ra bên ngoài. Sự hiện diện của họ ở châu Phi, việc họ giao thương với
những tên bạo chúa của thế giới, là một sự chứng thực cho việc họ có thể và sẽ
phải đi xa tới mức nào để kiếm tài nguyên thô.
Đối với dư luận
trong nước Mỹ thì sự trỗi dậy của Trung Quốc lại không phải chuyện gì quan trọng.
Suy cho cùng, nếu sự thật được phơi bày, thì một số người có thể đặt vấn đề
nghi vấn những công ty đang chuyển việc nghiên cứu và phát triển (R&D) của
họ tới một quốc gia từng bị nhiều người so sánh với Đức Quốc xã.
Tôi sẽ không nói
liều khi đưa ra những khẳng định về Trung Quốc, nhưng dứt khoát tôi sẽ lưu tâm
tới họ. Tuy nhiên, tôi thắc mắc về chính nước Mỹ, và về việc chúng ta (tức là Mỹ
– ND) đang tin tưởng nước Trung Hoa cộng sản cùng các công ty tuyến đầu của họ
đến như thế nào, bất kể những gì họ đã nói và đã làm.
Trung Quốc đã chứng
tỏ khả năng của họ trong việc thâm nhập vào những nguồn tài nguyên an toàn nhất
của chúng ta, cũng như kỹ năng ăn cắp các bí mật của ta. Thế mà dường như vẫn
chưa đủ, chúng ta còn để cho họ kiểm soát Internet và việc truyền dữ liệu.
Hoa Vi – mặt
trận gián điệp của cộng sản – tiến vào trung đô
Một ví dụ về sự
ngu dốt của chúng ta khi tin tưởng vào nước Trung Hoa cộng sản là sự xâm nhập của
Hoa Vi (Huawei) – được cho là tiền trạm của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Công ty này
chuyên bán dây dẫn, đường truyền, và do đó kiểm soát được việc truy cập
Internet. Họ đã mở cửa hàng ở Texas và Michigan. Hoa Vi từng bị
buộc tội làm gián điệp, ăn cắp dữ liệu, và là công cụ của Trung Quốc nhằm phá
thông tin trong trường hợp có chiến tranh.
Từ Anh cho tới Ấn
Độ đều tràn ngập nghi ngờ về những mục đích thực của Hoa Vi. Lý do thường được
nêu ra nhất là Hoa Vi có những mối liên hệ với chính quyền cộng sản. Thực tế
là, ngay cả chính phủ Mỹ cũng có những ý kiến thể hiện sự e dè:
“Một báo cáo
của cơ quan tình báo Mỹ đã lần đầu tiên chỉ ra mối liên hệ giữa công ty viễn
thông lớn nhất Trung Quốc này với cơ quan tình báo tương tự như KGB của Bắc
Kinh. Báo cáo cho rằng gần đây công ty đã nhận được gần một phần tư tỷ đôla từ
chính phủ Trung Quốc”.
R&AW cho rằng
Hoa Vi là một phần trong mạng lưới gián điệp của Trung Quốc:
“NEW DELHI:
Người khổng lồ viễn thông Trung Quốc – công ty Hoa Vi – đã hung hăng phủ nhận mọi
sự liên hệ đến Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa (PLA), nhưng các đánh giá
độc lập của cơ quan tình báo Ấn Độ cho đến nay đã chỉ ra rõ ràng rằng PLA vẫn
là một khách hàng của Hoa Vi và ngày càng dính líu tới Hoa Vi nhiều hơn.
Chính quyền Mỹ
chia sẻ những mối lo ngại của cơ quan tình báo Ấn Độ về an ninh và về sự liên hệ
mật thiết của Hoa Vi với lực lượng an ninh Trung Quốc, điều này đã dẫn đến việc
họ hủy bỏ đơn dự thầu của Hoa Vi vào năm 2008 khi Hoa Vi tham gia một dự án
3Com”.
Giảm bớt những hạn
chế đối với sinh viên, người nhập cư và doanh nhân Trung Quốc khi mà họ, bằng sự
xuất hiện của mình, đang chuẩn bị cho chiến tranh. Việc ấy có khôn ngoan không?
Chúng ta có thực
sự tin tưởng được những công ty như Hoa Vi không, khi mà vị lãnh đạo ẩn dật của
Hoa Vi – Nhậm Chính Phi (Ren Zhengfie) – là cựu sĩ quan quân đội Trung Hoa và
là đảng viên cộng sản?
Vâng, vị lãnh đạo
của công ty Trung Quốc mà chúng ta đã lựa chọn cho hoạt động quản lý việc truyền
dữ liệu của chúng ta là một sĩ quan hồng quân Trung Hoa đầy kiêu hãnh, một đảng
viên cộng sản. Trước khi các vị nhầm tư cách đảng viên cộng sản với những ý thức
hệ khác như đảng dân chủ hay cộng hòa, thì các vị phải hiểu rõ thực tế chủ
nghĩa cộng sản ở Trung Quốc cái đã.
Đối với Trung Quốc,
đảng cũng giống như chúa trời, nghĩa là có mặt ở khắp mọi nơi. Thay vì “chỉ” là
một thực thể chính trị, thì đảng giống mafia hơn. Tính bí mật, hủ bại, và sự kiểm
soát của đảng có nhiều điểm chung với tội phạm có tổ chức hơn là giống với các
ý thức hệ chính trị khác. Chủ nghĩa cộng sản, cũng giống như mafia, vào là phải
uống máu ăn thề. Còn gì đáng nói hơn việc một trong những hình phạt nặng nề nhất
đối với một đảng viên cộng sản là bị mất những đặc quyền đặc lợi mà đảng ban
cho đến suốt đời.
Với tất cả những
mối lo ngại về Hoa Vi, ta phải tự hỏi tại sao Michigan còn đem hoạt động truyền tải dữ liệu
đi thuê ngoài (outsource), thuê kẻ hạ đẳng của thế giới làm.
Việc Hoa Vi gia
nhập thị trường Mỹ là tiêu biểu cho sự ngây thơ hay là ngu dốt của chúng ta.
Trong khi Trung Quốc cài số chuẩn bị cho cuộc chiến của thế kỷ 21 thì chúng ta
bám lấy hàng hóa “sản xuất tại Trung Quốc” (made in China), không chú ý gì tới hành động
của họ, và nuốt từng luận điệu của họ.
Chiến tranh,
cũng như sự ngu dốt, là cái cần phải tránh đi, bằng bất cứ giá nào.
Nói về Trung Quốc
và về sự hòa hợp, chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng bằng một phép màu nào đó, họ
sẽ tỉnh dần và nhận ra rằng hành xử một cách hung hăng sẽ gần như làm hỏng hết
mọi kế hoạch kinh tế và những điều tốt đẹp họ đang làm. Nhưng chừng nào còn
chưa chắc chắn được về các ý định thực sự của họ thì chúng ta còn phải tiếp tục
cảnh giác.
“Hầu như tất
cả mọi người trong thế giới an ninh mạng đều nhanh chóng lên tiếng và bản thân
Hoa Vi cũng đã thừa nhận. Trong một thế giới mà tin tặc đang phát triển mạnh,
chẳng doanh nghiệp hay cơ quan chính quyền nào lại muốn mạo hiểm đem cho kẻ thù
tiềm tàng của mình công cụ để tiếp cận hệ thống mạng nhà mình, bằng cách đi mua
những thiết bị nhạy cảm cả”.
Tác giả: WC là công dân Mỹ, hiện đang sống
và làm việc ở Trung Quốc. Ông cung cấp cho độc giả trang Top Secret Writers nhiều
kiến thức và kinh nghiệm về các vấn đề quốc tế, văn hóa và thương mại. Ông có
45 bài viết ở trang này.
Nguồn: Top Secret Writer
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
No comments:
Post a Comment