Chưa...
Chưa đi thì chẳng có về
Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây.Chưa vui vì cuộc sum vầy
Thì đâu buồn.. sẽ một ngày chia xa?
Chưa lại, thì đâu có qua
Chưa bình minh.. chẳng bóng tà huy phai .
Chưa thức, đâu biết đêm dài
Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê..
Chưa yêu, ai biết não nề
Lạy dài '' ba chữ '' ê chề nhân sinh.
Chưa cô độc, kiếp một mình
Thì đâu thương những tâm tình tái tê.
Chưa lạnh lẽo lúc Đông về
Nào thương .. cơ nhỡ bên hè phố đêm.
Chưa một lần biết lặng im
Sao ta nghe được nhịp tim mọi người!
Chưa hề khóc, chẳng biết cười
Chưa cho.. sao tận lòng ngời nỗi vui.
Chưa nhìn xuống.. để ngậm ngùi..
Thì chưa biết '' Tạ ơn đời '' một phen .
Chưa tha thứ được nhỏ nhen
Răng mà.. xóa sạch thói quen giận hờn!.
Chưa hay kiếp sống chập chờn
Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn.. còn dài..
Chưa lần đến trước Phật đài
Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài ... chạy quanh..
Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh
Bôn ba, tất bật... để thành hư vô.
Và chưa biết tiếng '' Nam Mô..''
Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề...
Chưa Đi thì chẳng có Về
Chưa Sinh thì Tử chẳng hề gọi tên
Sau mưa, trời vẫn nắng lên
Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người..
Thiên thu có dáng Phật cười
Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi !!! ( *__ * )
Thích Tánh Tuệ - Kathmandu chiều hạ vàng
...Cùng thế ấy, cái Già, Bệnh, Chết vẫn không thôi rình rập sau lưng con người, vậy mà ta cứ sống nhỡn nhơ, hờ hững, sống như thể những điều đó không bao giờ sảy đến với ta.. Rồi một hôm, tử thần bất chợt thình lình lao tới, vồ lấy thân phận mình, thế là trở tay không còn kịp nửa!
VỚI GẬY NGƯỜI CHĂN BÒ
LÙA BÒ RA BÃI CỎ
CŨNG VẬY, GIÀ VÀ CHẾT
LÙA NGƯỜI ĐẾN MẠNG CHUNG.
KINH PHÁP CÚ Kệ 135
Tôi đang Niệm Chết từng ngày
Chính là để SỐNG từng giây nhiệm mầu.
Thich Tanh TueNepal - Hạ 2013
CÓ NHỮNG KHOẢNG TRỐNG KHÔNG PHẢI ĐỂ LẤP ĐẦY
Có 2 từ thường lập đi lập lại trong FB của nhiều bạn trẻ là: '' buồn và cô đơn ''.
Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải cảm giác đó .Cô đơn . Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người , đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách , đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ : "Nào có ai hiểu
lòng ta" . Cô đơn. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ cùng ai ,kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất . Là khi ta thấy mình như bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn
ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên . Và rất nhiều khi chỉ là nỗi buồn vô cớ. Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chạy sự cô độc bằng cách ...ngủ vùi . Có người cố lấp đầy nó bằng niềm vui ồn ào ở Vũ trường hay trong những trò Games , cũng có người gặm nhấm nó bằng nước mắt .Có người thăng hoa vào nghệ thuật . Nhưng cũng có người bị nó bủa vây không lối thoát , để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn . Ít hay nhiều , khi rơi vào sự cô đơn , chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình là một khoảng không đáng sợ , và ta tự hỏi : "Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây ?" Nhưng , bạn biết không , khoảng trống đó không phải để lấp đầy.. ( *__* )
Bản chất của con người vốn là cô đơn . Đó là sự thật . Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc . Cả những người cởi mở , vui tính nhất , hay
những người đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên , vẫn luôn có những
khoảnh khắc không thể chia sẻ cùng ai . Những khoảng trống mà ở đó chỉ
mình ta đối diện với chính ta . Không phải vì chia tay 1 người bạn ,
hay mất đi một người thân , hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất
hiện . Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi . Luôn luôn ở đó , trong mọi con người. Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ Haiku này :
'' Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn. Ăn luôn cả nó.''
Bạn thấy chăng ? Những lỗ trống là một phần của củ sen , cũng như sự cô độc là một phần của đời sống . Vì vậy , hãy nhìn thẳng vào nó . ĐỐI DIỆN với nó. Đừng ngại nói : "Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô đơn" nếu bạn muốn được chia sẻ . Nhưng cũng đừng ngại nói "Hãy để tôi một mình lúc này" nếu bạn thực sự muốn như vậy . Đừng ngại, vì đó là điều bình thường.Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế . Chỉ khác nhau ở một điều: cách chúng ta đối xử với nó .
Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống . Bạn càng muốn trốn chạy thì nó
càng bám đuổi . Bạn càng muốn vùi lấp thì nó càng dễ quay lại vùi lấp
chính bạn . Điều chúng ta nên làm là đừng nên tìm cách lấp đầy khoảng
trống ấy , nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta . Chúng ta chỉ đơn
giản nhận ra sự hiện hữu của nó , và bình tĩnh đối diện với nó.
Người ta gọi tuổi mới lớn là "tuổi biết buồn" . "Biết buồn" tức là đã chạm
ngõ cuộc đời rồi đó . Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của
khoảng trống tâm hồn . Biết buồn là khi nhận ra rằng , có những lúc ,
mình cảm thấy cô độc . Khi đó , hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng ,
hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó , như một căn phòng trống
trong ngôi nhà tâm hồn .
Mỗi lần vào căn phòng đó , dù tự nguyện hay bị xô đẩy , thì bạn vẫn có thể
điềm tĩnh , tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh
lặng . Để rồi sau đó , bạn bình thản bước ra , khép cánh cửa lại và trở
về với cuộc sống thường ngày , vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao
giờ thiếu niềm vui .
Và, bạn hãy cùng tôi thử tập sống đời phụng sự tha nhân trong từng hành động nhỏ nhặt, khi ta làm việc lợi ích cộng đồng, cái cảm giác cô độc sẽ biến mất một cái tự nhiên như giọt nước được hòa vào trong đại dương bao la..
Cô độc là sống một mình
Cô đơn ở giữa muôn nghìn.. cô đơn.
May all living Beings always live happily,
Free from animosity.
May all share in the blessings
Springing from the good I have done.
Kathmandu ngày Hạ tháng 4
Bodhgaya monk
No comments:
Post a Comment