16 January 2016

Thơ: Việt Kiều




Tình online có lắm điều lý thú
Chỉ tội thay cho mấy chú Việt kiều.
Nàng hai mươi, tập tễnh bước vào yêu,
Chàng năm mấy, tuổi xế chiều sống dậy.
Yêu say đắm, yêu chẳng cần che đậy,
Từ quen nhau, chàng cảm thấy yêu đời.
Tóc hoa râm, cặp mắt kiếng đồi mồi,
Chàng nhuộm lại, rồi chơi thêm kiếng mát.
Chải mái tóc y chang Châu Nhuận Phát,
Sửa dáng đi chẳng khác Lưu Ðức Hoà.
Chàng tin rằng mình có số đào hoa,
Nên mới grab được một cô bồ nhí.
Nhưng chuyện đời có nhiều khi phi lý,
Vừa quen nhau mới chỉ một tháng tròn.
Nàng thì thầm, “Anh yêu có nhớ hôn?
Ðúng một tháng, tặng em quà kỷ niệm.”
Dân cắt cỏ, cả một đời cần kiệm,
Chàng nghe xong chết lịm nữa con người.
Nhưng vì yêu nên cũng ráng gượng cười,
Ra nhà bank rút tiền mua chiếc nhẫn.
Ðược vài hôm nàng lại làm mặt giận,
“Nói yêu em mà chẳng hiểu cho em
Chat ở ngoài dịch vụ hổng tự nhiên,
Anh hãy gởi ít tiền mua vi tính.”
Ðang khi yêu, chàng giống như thằng lính,
Chỉ cúi đầu nghe lịnh của quan bà.
Một ngàn đô, nghĩ lại cũng xót xa,
Nhưng thôi kệ, để vui lòng người đẹp.
Bóp của chàng cứ mỗi ngày mỗi xẹp,
Rồi một hôm người đẹp lại phán rằng,
“Từ nhà em ra ngoài phố chẳng gần
Em cần có mấy ngàn mua A-mốc.”
Say men tình, chàng trở thành thằng ngốc,
Còn bao nhiêu cũng “ma róc” đem dâng.
Vì đã lỡ mạo danh là bác sĩ,
Có lẽ đâu nghèo hơn bác thằng Bần.
Chàng kẹt quá rút dần tiền tín dụng,
Ðể gởi về cung phụng cho người thương.
Trời xui chi cái cảnh đời ngang trái,
Chàng đi làm, nàng lại được lãnh lương.
Rồi một hôm, chàng quyết định hồi hương
Về Việt Nam thăm người tình bé nhỏ.
Tạm giã biệt với cuộc đời cắt cỏ,
Khoác vét-tông làm bác sĩ chuyên khoa.
Ðến phi trường mãi chẳng thấy nàng ra,
Chàng nôn nóng vẫy taxi đi kiếm.
Tìm đến nơi nỗi mừng vui tắt lịm,
Nàng đang ngồi âu yếm với một người.
Chàng nghẹn ngào không nói được một lời,
Khi nàng hỏi, “Bác ơi, tìm ai đó?
Tôi với bác chưa từng gặp mặt nhau
Sao bỗng nhận là người quen vô cớ?”
Gã thanh niên bỗng chồm lên, hùng hổ
“Ông đi mau, tui xuỵt chó bây giờ. ”
Chàng buồn thiu đưa cặp mắt thẫn thờ,
Ðón taxi để đi tìm khách sạn.
Trở về Mỹ sống chuỗi ngày buồn chán,
Chàng mới thề muôn kiếp hận đàn bà.
Ðôi khi ngồi nghĩ lại thấy xót xa,
Thiệt là tức, đã già còn dại gái.
Vô Danh
================================================

Việt kiều không phải họ keo
Mà là họ thật sự nghèo ai ơi
Chỉ kiếm đủ tiền về chơi
Bởi họ không thể xài khơi đồng tiền 
Về vui nhưng dạ rất phiền 
Bởi qua một tháng tiền này tiền kia
Tiền điện tiền nước lia chia
Tiền con đi học tiền xe tiền đường 
Có người sợ bị coi thường 
Muốn cho tất cả người vương mắt nhìn 
Họ khoe này nọ đẹp xinh
Khoe công việc tốt gia đình giàu sang
Mấy ai hay nổi bẻ bàng 
Ở nơi đất khách chạy bàn quán ăn
Tối ngày làm việc lăn xăng
Chỉ mong mẹ đỡ nhọc nhằn sớm hôm
Việt kiều chỉ có tiếng thơm
Ai đâu biết được kiếm cơm xứ người 
Cũng phải nuốt lệ gượng cười 
Cũng phải làm mướn cho người ta thôi
Việt kiều trong đó có tôi
Muốn về quê lắm nhưng thôi không về 
Không phải lạc lỏng cơn mê
Mà vì bèo qúa sợ chê Việt Kiều

https://www.facebook.com/thanhhien.pham.9843/posts/1670557923223640?fref=nf

================================================

Việt Kiều, VC, Việt Gian
Cả ba Việt đó nước Nam đọa đầy

--------------------------------------
Việt Kiều giầu đẹp cao sang
Phồn vinh giả tạo ngỡ ngàng lương dân ?
Về làng áo gấm ngang nghênh
Xưa kia chống Cộng ngon lành trời ơi ! (*)
Ra đi quyết chí thề bồi :
"Chừng nào Vẹm đổ thi tôi mới về"
Nhổ rồi lại liếm tanh ghê !!!
Kẻ thù khi rẻ, mặt lì, trán trơ 
Xứ người hai Job cầy bừa
Dung nhan tiều tụy, tiền đô sửa liền
Mỹ viện quảng cáo chuyên viên
Lột da, hút mỡ bụng liền phẳng phưu
On Sale trang phục mỹ miều
Qúy dì, qúy mợ mặc vào đẹp ghê !
Ham dzui đĩ đực ô kìa !!!
Trả thù dân tộc đê mê cuộc đời
Trai thanh tứ chiếng chịu chơi
Hầu bao rủng rỉnh gái thời phát mê !
Thành Hồ đĩ điếm ê hề
No hair tươi mát, gái "sề" thiếu cha
Cơm nhà quà vợ ngán qua
Cỏ non gậm đã, trâu già ngất ngây !
Quê hương đổi mới từng ngày
Khúc ruột ngàn dậm hăng say trở về
Ngỡ ngàng khiếu kiện dân quê ?
Trời ơi ! Du khách ngô nghê đứng nhìn
Giặc thù chúng nó rẻ khinh !!!

Ý Lan cao giọng nhạc tình đê mê

7 con qúa cỡ gái sề

Về quê thăm “bác” Hồ dê ngon lành

Lăng “bác” ngay ở Ba Đình

Ca sỡi mót tiểu tụt quẩn xả ra

Lê Quỳnh nổi tiếng bậc cha

Gái cưng mọi rợ chẳng ra giống gì ?
(*). Năm 1975 VC gọi những người tỵ nạn là thành phần đĩ điếm, trây lười lao động bỏ nước ra đi ôm chân đế quốc để hưởng tí bơ thừa sữa cận. Ngày nay chúng lại đổi lại danh xưng là Khúc Ruột Ngàn Dậm ??? Nhục lắm qúy vị áo gấm về làng ơi. 

================================================


Việt kiều khứa lão ... sáu mươi !
Thăm quê nhớ lại một thời xa xưa
Lão ngỡ mình là trai tơ
Các em xúm lại... xưng hô rất... mùi

"Anh" ơi! sao trẻ quá trời.
Làm lão tít mắt cười tươi ... nghĩ thầm :
"Thế mà bà lão chết bầm
Dám chê mình chẳng nên cơm cháo gì ..."

Thôi thì ta cứ ... yêu đi ,
Trông em mơn mởn dậy thì thấy mê.
Cơm nhà ăn riết chán chê,
Ðổi qua món phở là phê tức thì.

Quê hương đổi mới... lạ kỳ,
Ngành nghề phục vụ không gì sánh hơn.
Nhổ râu em nhổ bằng mồm,
Ngoáy tai ép sát em chồm em khươi!

Em day hai quả đào tươi
Lão nằm ngây ngất cả người ... cứng đơ.
Massage em ấn em rơ,
Bằng môi, bằng ngực ... ô hô tuyệt vời.

Thỏ thẻ em ngỏ đôi lời,
Anh mà có thích em mời tắm tiên.
Lão như Từ Thức lên tiên,
Trời mây, non nước, thiên nhiên một tòa.

Tay run con mắt muốn lòa
Tiên kỳ, tiên cọ, Lão xoa...quả bồng.
Thẹn thò hai má tiên hồng,
Anh à kỳ chết về phòng đi nha!

Tiên cười tươi thắm như hoa,
“Ngàn vàng em giữ giờ là của anh!”
Thì ra em gái nhà lành,
Cha già mẹ yếu nên đành sa cơ.

Tuy làm công việc nhuốc nhơ,
Tắm tiên thôi, chẳng bao giờ bán thân.
(Lão Việt kiều thật quá đần,
Ðời nay may vá màn trinh chuyện thường)

Lão xung như thưở thanh xuân,
Anh hùng người đẹp đêm xuân tình nồng.
Lão bà bên Mỹ biết không ?
Chồng bà đã mất, Lão ông đổi đời.

Nếu đem so sánh hai nơi,
Vợ thì cẳn nhẳn, em thời ngọt ngon.
Vợ ù úc núc béo tròn,
Em thon em mướt, lưng thon chân dài.

Vợ luôn sai bảo tác oai,
Em chiều, em chuộng, đêm ngày cúc cung.
Trời ơi chỉ có thằng khùng
Mới không biết chọn ở cùng với ai.

Thôi thôi tài sản chia hai,
Bà theo con cái, Lão bay... lên trời.
Lâu nay sống phí cuộc đời,
Từ nay phải hưởng với người... trẻ ngoan.

Mặc cho con cháu can ngăn
Lão làm bảo lãnh đưa nàng qua luôn.
Chuyện đời ai dại ai khôn ??
Qua sông nàng đá ngay ông ... chồng già !

Tiền của chia với lão bà .
Nàng cuỗm hết sạch chẳng chừa ... một xu !
Giật mình mới thấy mình ngu !
Cuộc đời còn lại lu khu một mình.

Bây giờ nửa tỉnh nửa điên,
Gia tài mất hết cả thiên hạ cười.
Bắc thang lên hỏi ông trời ,
Tiền cho gái... điếm có đòi được không?

Bà con cô bác rủa thầm,
Già chơi trống bỏi còn than nỗi gì ?
Những ai còn muốn mê ly
Bài học của lão hãy ghi vào lòng

Tình Việt kiều có như... không !!
Huy hoàng một phút là xong ... cuộc đời !!

================================================

Việt kiều về nước xôn xao 
Quên đi nỗi nhục năm nào vượt biên 
Trốn chui trong những khoang thuyền
Nhưng nay vinh hiển xem thường nhục xưa 

Rủng rỉnh vài đồng đô thừa 
Ào ào về lại nơi vừa ra đi 
Mặt mày vênh váo phương phi 
Ăn chơi trác táng mỗi khi đêm về 
Thói đời nhìn thấy ủ ê 
Nhiều tên ở Mỹ làm nghề lượm lon 
Khi về đến tận Sàigòn 
Nổ như cái pháo chẳng còn ngại chi 
Rằng là giám đốc Realty 
Kỹ sư điện toán Huê Kỳ chính tông 
Giáo sư dạy học trường công 
Tiến sĩ hóa học làm trong Giác Đài 
Mục đích "nổ" để thị oai 
Việt kiều thứ thiệt chẳng sai chút nào 
"Nổ" để mong kiếm ít "đào" 
Gái tơ, mơn mởn ra vào hotel 
Ở đời chẳng biết phân minh 
Giữa cái ô nhục - hiển vinh con người 
Xưa bị Việt Cộng trêu ngươi 
Bỏ tù hành hạ ba đời tổ tông 

Nổi nhục chưa giải quyết xong 
Nay lại đèo bồng trở lại mua vui 
Nhiều tên chơi trò hên xui 
Đem tiền về "cúng"
Cộng tìm mùi" đầu tư" 
Nghe lời kêu gọi giả hư 
Rằng yêu tổ quốc, bấy chừ Việt Nam 
Ngày xưa chinh chiến cho cam 
Anh em huynh đệ tương tàn với nhau 
Ngày nay "thống nhất" một màu 
Cùng nhau xây dựng làm giàu nước non 
Nghe lời dụ dổ ngọt ngon
Nhiều tên mất hết chẳng còn đồng ten 
Bỏ của chạy thoát thân hèn 
Khi về đến Mỹ lại khen nước nhà 
Nào là phát triển xa hoa 
Ngày nay sang trọng hơn là ngày xưa
Ăn chơi "bốn vách" dư thừa 
Việt Cộng nay lại thích ưa Việt kiều 
Về đi nhà nước đón chiều 
Queo côm (Welcome) chất xám đủ điều lời ru 
Nhiều tên trí thức còn ngu 
Bon chen tìm gặp chóp bu Cộng thù 
Chúng qua nước Mỹ công du 
Để mà xin được ấp - ru (approve) việc làm 
Cho đời sống được vinh sang
Mà quên nỗi khổ gian nan năm nào 

Múi mặt xa rời đồng bào 
Tị nạn hải ngọai kêu gào đấu tranh 
Nhiều tay Hát Ô rỡm ranh 
Chạy trốn cộng sản lại quay trở về 

Ăn chơi trác táng phủ phê 
Nhiều tay già lại còn rê gái làng 
Góp phần phá vở tan hoang 
Thuần phong mỹ tục hàng ngàn năm qua 
Người Việt truyền thống ông cha 
Nghìn năm văn hiến, xót xa vô cùng 
Vậy mà có kẻ ung dung
Biết mình sai trái vẫn chung đầu vào 
Còn nói "ăn chơi cấp cao"
Việt kiều phải biết "mận" "đào" khác nhau 
Thôi thôi thành thật xin chào 
Mấy tên tị nạn đổi màu kỳ nhông. 

................................................
Việt gian , Việt Cộng , Vịt Kìu .
3 Việt họp lại , tiêu điều 
nước Nam .



Việt Kiều

Tác giả: Trọng Văn
Việt kiều đâu phải đều giàu!
Xứ lạ là mỏ vàng đào dễ ư?
Bao người cày mãi không dư
Lương tháng vừa lảnh, nợ trừ phần ba

Đó mới là khoản tiền nhà
Hai phần còn lại may mà đủ ăn!
Không những tự sống khó khăn
Đôi lúc phụ giúp thân nhân, mẹ già

Nhiều kẻ làm tới 2-3
Công việc để đủ gởi quà về quê
Lời thật nói chẳng ai nghe
Phần sợ cô bác sẽ chê “dân bèo”

Khác gì vướng phải cái eo
Dẫu mạt rệp dám than nghèo hay sao?
Bên nhà anh/chị/em nào
Mong ra hải ngoại trông vào số nghen!


No comments:

Post a Comment