22 January 2015

CÓ BAO GIỜ



CÓ BAO GIỜ
Có bao giờ ta ngồi yên tự hỏi
Ai trong ta và ta chính là ai
Là bình yên hay trăn trở đêm dài
Là yêu thương hay hận thù trách móc
Có bao giờ ta lặng nhìn mưa khóc
Khóc cho mình và khóc cuộc nổi trôi
Đã bao phen ta lên núi xuống đồi
Bao được mất,hay chỉ là con rối
Có bao giờ ta quỳ chân sám hối
Xin lổi bản thân,xin lổi cuộc đời
Cuộc phù du ta đã dấn thân chơi
Ta dại khôn với muôn lần ảo tưởng
Có bao lần ta nhìn ta sung sướng
Được làm người và tự hưởng bình yên
Ta thương ta ,sao ta nở đành quên
Quên chính mình và quên ngày dừng lại
Tham vọng,đam mê,cuốn ta đi mãi
Thân trôi lăn theo phải trái mê mờ
Ngày tháng qua ta chìm mãi trong mơ
Để đêm về nghe tế bào than thở
Ta quên luôn cỏi lòng ta nhắc nhở
Nhắc bình tâm tỉnh cơn mộng giửa đời
Ta đã qua hàng vạn kiếp rong chơi
Để tế bào lặng im,lên tiếng nói
Từng tế bào đang ngày đêm nhức nhối
Từng chết đi sống lại nẻo luân hồi
Từng theo ta từ bao nổi buồn vui
Mà ta đã thờ ơ không nhận biết
Ta bỏ quên những lời kêu thống thiết
Để ngồi yên ta nhận biết chính mình
Nay trở về tạ tội với bình minh
Dẫu muộn màng chỉ riêng trời đất biết
Ô là đây ...nơi tình yêu bất diệt
May nhận ra tha thiết tạ ơn Đời...
-SG- Huệ Viên- 17-01-2015 .

No comments:

Post a Comment